[REVIEW] Quán ăn đêm

Thumbnail of the post [REVIEW] Quán ăn đêm

Quán ăn chỉ mở cửa lúc nửa đêm và đóng cửa khi trời vừa sáng

Nếu bạn hỏi tôi, điều gì làm cho một bộ phim trở nên đặc biệt. Tôi sẽ nói rằng: Đó chính là một mạch phim đầy cảm xúc.

Nếu bạn đã chán ngán với những kiểu phim quá nhiều drama hay chỉ toàn súng ống, xe hơi. Hãy nghe tôi mà tìm đến “Quán ăn đêm” 

Một quán kì lạ chỉ mở của vào 12 giờ đêm và đóng cửa khi kim đồng hồ vừa điểm 6 giờ sáng và thực đơn của quán chỉ có một món. Tuy nhiên, quán ăn đêm này lúc nào cũng có khách vì ông chủ sẵn sàng làm bất kì món nào khách yêu cầu, miễn là nằm trong khả năng. Mỗi người khách đến và đi đều để một phần của họ vương vấn tại nơi đây, một chút hương vị của quá khứ, của niềm vui và nỗi buồn.

Hình ảnh có liên quan

“Khi một ngày dài kết thúc, mọi người đều hối hả trở về nhà. Tuy nhiên, nếu bạn cảm thấy còn điều gì đó dang dở. Có nhiều đêm, bạn sẽ muốn ghé một nơi khác.” 

Mỗi người khách mang theo mình một yêu cầu, một món ăn đến với quán. Những món ăn ấy liên kết những mảnh kí ức của mỗi người, về những lần mình vấp ngã trong cuộc đời, về những khoảnh khắc sai lầm, về những kỉ niệm đẹp bị thời gian và cuộc sống vội vã xóa nhòa…

Và bộ phim chính là cuốn nhật kí của người chủ quán, ghi lại những người đã đến và rời đi. Mỗi người bọn họ đều để lại trong lòng ông lẫn quán ăn một ấn tượng rất riêng và khó quên. Dưới góc nhìn của người chủ tiệm, nhân vật chính sẽ chỉ luôn ngồi đối diện, gọi món ăn và kể cho chủ quá những câu chuyện rời rạc về cuộc đời mình. Hai bên trái và phải luôn là những nhân vật phụ mang thông tin, những lời đồn giúp nhân vật chính hoàn thành câu chuyện của mình

Không gian quán ăn đêm, nhỏ hẹp với chiếc bàn chữ U cổ điển. Khách tới lẻ hoặc đi đôi ba người, ghé quán sau giờ làm việc buổi tối. Ông chủ quán với vết sẹo dài trên mặt, buôn bán rất kiệm lời và chỉ an ủi người ghé quán bằng những món ăn do chính mình nấu.

Hình ảnh có liên quan

Khách đến nơi đây thuộc mọi tầng lớp của xã hội, từ người nổi tiếng cho đến tiếp viên của một quán gay bar. Mỗi người trong số họ đều có những tâm sự, những việc dang dở mà mình muốn làm, có người đang trên đà thăng tiến nhưng cũng có người đang mắc kẹt dưới đáy của vực thẳm. Điểm chung của họ chính là họ chưa tìm được đáp án cho cuộc đời mình, chưa nhận được cơ hội để vươn lên, chưa đủ dũng khí để đối diện với nỗi ám ảnh. 

Nhưng khi đến với Quán Ăn Đêm, mọi thứ dần được giải quyết, những cơ hội chợt đến, những hy vọng chợt nảy nở, những mối quan hệ đầy bất ngờ và thú vị bỗng chốt liên kết những con người xa lạ với nhau,… Tất cả đều diễn ra trong một quán nhỏ nằm ẩn sau góc tối của Shinjuku

Mỗi tập phim là tên một món ăn Nhật, nhưng đó cũng là từng câu chuyện vụn vặt của những con người xa lạ ấy. Trong gian hàng nhỏ ấm cúng của người chủ quán mặt sẹo, cả một thế giới con người trải ra với đủ hỉ nộ ái ố, với đủ các cung bậc cảm xúc và triết lý nhân sinh được truyền tải theo cách rất đời thường. Phim rất nhẹ nhàng, ít cao trào nhưng để lại nhiều dư vị thấm thía. 

Càng xem càng ngẫm được nhiều điều về nhân tình thế thái, mới nhận ra rằng những người ngày ngày đi ngang qua ta họ thật đặc biệt theo cách riêng nào đó, cô đơn và chứa đầy ẩn ức theo cách riêng nào đó. Đôi khi chỉ là gọi một món ăn thôi nhưng tính cách và số phận họ cũng bộc lộ phần nào trong thói quen của mình.

https://i2.wp.com/s-media-cache-ak0.pinimg.com/originals/bb/5b/03/bb5b0314a58796f119c06fdd36ddb454.jpg?resize=500%2C422&ssl=1

Tôi thấy phim Nhật có gì đó rất riêng chỉ thuộc về phong cách người Nhật. Nhịp điệu bình bình, chậm chạp, nhưng mỗi chi tiết, lời thoại đều hàm chứa cái gì đó thâm sâu. Nhiều phim tưởng như không có chuyện, nhưng xem xong trong lòng lại lấn cấn biết bao suy ngẫm về cuộc đời, về cái đẹp, về ý chí, nghị lực, nhân tâm... Tư duy làm phim của họ trọng sự tối giản và sức gợi, cũng như chính người Nhật có lối ứng xử nhàn nhạt, lạnh lùng nhưng ẩn chứa biết bao nhiêu đức tính đáng quý làm thế giới phải nể phục.

Mỗi khung hình phim đẹp như một bức tranh nghệ thuật.  Cách lựa chọn góc quay cũng như bố cục hình ảnh, nhân vật đã tạo cho người xem một cơ hội để nhìn lại những phút giây vui buồn trong cuộc đời mình để rồi họ đắm chìm vào không khí của quán ăn, cảm nhận được cái ấm áp của tình người, cái hương vị thân quen của những món ăn mình yêu thích và từ đó, họ bắt đầu yêu cuộc sống của mình hơn.

Hình ảnh có liên quan

Màu phim và các câu chuyện nghe có vẻ u sầu, buồn bã nhưng lại mang đến thật nhiều suy nghĩ tích cực cho những ai lỡ chìm đắm vào câu chuyện của các nhân vật. Thật tài tình vì nó đã làm đảo lộn mọi tư duy phim ảnh với cái tiết tấu riêng và tinh tế như vậy. Tất nhiên không gì khác hơn, tôi nhiệt liệt recommend bạn nên xem phim này, đặc biệt trong những ngày thời tiết ẩm ương và lãng mạn. 

Một bộ phim đẹp từ cả nghệ thuật cho đến tư duy, phù hợp cả với người trẻ tuổi và cả lớn tuổi. Và tôi cũng cam đoan là bạn chẳng bỏ lỡ dù chỉ một giây để ngừng cảm nhận nhân vật